CHƯƠNG 2
Ngày thứ N.
Ngày lại ngày cứ theo quỹ đạo mà trôi dần. Nhưng tôi vẫn chưa “làm quen” được với con bé “đáng ghét” ấy. Đáng ghét thật! (Làm quen trong ngoặc ở đây là muốn làm người yêu nhé.)
Nói là mua cái tai nghe kèm micro để nói chuyện với con bé, nhưng không hiểu sao, tôi lại không đủ dũng cảm để lên tiếng. Bé rất giỏi nhé, tiếng Anh giỏi, tiếng Pháp cũng giỏi, tiếng… Việt lại càng giỏi! Bé học Đại học. Còn tôi, chỉ là một thằng học Trung cấp. Bé được bao nhiêu người vây quanh, bao nhiêu chàng trai để ý. Còn tôi, chỉ là một cái nickname vô danh luôn dõi theo bé. Thậm chí, có lẽ là một kẻ tầm thường, vô tích sự.
Quen bé, biết càng nhiều về bé, tôi thấy bé ngày càng đáng yêu và khoảng cách giữa hai chúng tôi dường như cũng ngày một lớn. Tôi không biết nên làm gì đây. Có nên cố chấp mà theo đuổi mối tình ảo này? Hay sớm từ bỏ để tránh chịu đau thương?
…
Ôi, thôi. Suy nghĩ nhiều làm gì ? Chuyện đến đâu hay đến đó, mình không biết từ lúc nào đã trở thành fan hâm mộ của con bé này mất rồi. Chắc sắp khổ đến nơi rồi đây!
…
Ngày thứ N+1.
Một ngày mưa buồn. Mưa không biết từ đâu đến hay từ cõi lòng xua đi. Khi tôi vô tình đọc được dòng text chat của em, “có người yêu rồi nhá, với lại có ba, bốn vợ luôn rồi!”.
Tôi biết, câu trên có một chút đùa. Nhưng, quan trọng là cái vế đầu là thật hay giả vờ vậy? Mà sao mình lại buồn buồn, um, một chút hụt hẫng là thế nào nhỉ? Không biết từ đâu mà bị lây cái tính đa sầu đa cảm, như con gái ấy. Chắc cũng là do bé cả! Ghét quá!
Giờ làm sao đây? Hỏi thẳng bé hả. Ừ, đúng rồi, nhân dịp cũng có người gạ gẫm, mình… giả vờ hỏi luôn xem sao! Mà nè bé ơi, Bica ơi, đừng nói là có rồi thật nhé! Anh sẽ buồn lắm đấy bé à.
“Ơ, thế bé có người yêu rồi hả?”
Nhìn dòng chữ thẳng tắp đang nằm ngay ngắn trong khung chat, tôi cảm thấy có gì đó… không ổn lắm. Xoá!
Lại gõ, “Bé ơi, bé có người yêu rồi à?”.
Xóa tiếp. Nản quá! Muốn nói có một câu mà không biết phải nói sao cho… “thật đáng yêu”!
Mình bị hâm thật rồi. Nhưng cũng đúng thôi, giang hồ đồn rằng… yêu là điên! Mà nếu không có ai khác đồn thì là… tôi tự đồn.
Cuối cùng, quyết định chat riêng với bé cùng dòng chữ “bé ơi, bé có người yêu thật sao?”.
…
Dòng chữ đập vào mắt một cách nhanh chóng, cứ như là chực chờ sẵn trên những ngón tay! Bé… không suy nghĩ chút nào sao? Bé, em có người yêu thật ư? Không thể tin được! Bé nói dối! Anh không tin! Không có tin đâu… Hỏi tiếp!
Tôi (afrathees): Bé nói thật à?
Bé (im_a_boy): Ơ, người ta nói thật mà không tin à?
Tôi: Vậy bé với người ấy yêu nhau được bao lâu rồi? – Tôi cố gắng cứu vãn.
Bé: Được nửa năm rồi á.
Tôi: Ặc, lâu vậy?
Bé: Chứ sao!
Con bé đáng ghét, dám nói với mình bằng cái giọng điệu đó! Nhưng mà… buồn quá!
Tôi: Bé với người ấy quen nhau thế nào?
Bé: Quen nhau theo kiểu… rất chi là hay nhé!
Tôi: Ơ, là quen kiểu nào?
Bé: Không tiết lộ được! Đây là bí mật của hai người mà he he.
Tôi: Sặc.
Con bé đanh đá! Còn dám dùng từ “bí mật của hai người”? Ôi, má ơi, đau tim quá! Sao tôi lại phải khổ thế này?
Rồi tôi hỏi bé về nghề nghiệp, tiểu sử, tóm lại là tất tần tật những gì liên quan đến… cái thằng may mắn quen Bict (bé yêu của tôi) trước tôi. Tôi hỏi rất nhiều, rất nhiều về cái thằng cha trời đánh đó. Rồi cuối cùng nở một nụ cười nhạt vì nhận ra, mình cũng hơn được hắn phần nào! Đáng tiếc, niềm vui chưa được bao lâu, tôi phải ngậm ngùi đối mặt với sự thật là “Bicm đã chọn cái thằng đáng ghét ấy!”.
Ngậm đắng nuốt cay! Thôi không sao. Vẫn có thời gian bên bé mà! Từ lúc quen bé đến giờ, chưa thấy mặt thằng cha đó ở room. Người ta chẳng cứ bảo “Xa mặt cách lòng sao”. Ha ha, không chừng một ngày nào đó bé chia tay với cái thằng cha ấy, rồi lại khéo bé chọn mình thì sao? Dũng khí lại được thổi bùng lên.
Thời gian lại trôi đi với những tháng ngày êm đềm và đầy ắp những cảm xúc của riêng tôi. Tôi gần như đã quen thân được hết với những thành viên gạo cội ở cái room này. Và họ cũng nhận ra, với tôi, bé là… number one! Ừ, thôi không sao, chỉ mình bé … không biết là đủ!